NHỮNG SUY NGHĨ VẨN VƠ
Toàn ban biên tập Việt Văn Mới hân hoan chào mừng sự hiện diện của Linh mục Giuse NGUYỄN HỮU TRIẾT .
Hân hạnh được lần lượt giới thiệu với qúy độc giả toàn bộ Những Suy Nghĩ Vẩn Vơ đã được Linh mục trao gởi .
Từ Vũ
NVA
Lời Đầu
Loài người được Tạo Hóa tác thành hơn và khác loài vật ở chỗ có lý trí và tự do.
"Tự do là khả năng biểu lộ ý chí, hành động theo ý muốn của mình" (Đại Tự điển tiếng Việt – Hà Nội 1999, trang 1762), đây là quyền căn bản của mỗi người. Có tự do thì cũng có trách nhiệm, nghĩa là sẽ được thưởng hay chịu phạt trước tòa án lương tâm và Đấng Tối Cao, tùy theo lựa chọn đúng hay sai của mình.
Người viết chỉ muốn trình bày sự thật mà mình đã cảm nghiệm, còn quý độc giả đồng tình hay không, hoặc đồng tình một phần nào thì hoàn toàn thuộc quyền tự do của quý vị.
Linh Mục Giuse NGUYỄN HỮU TRIẾT.
|
TẬP 1
Bắt đầu từ câu
chuyện trong Thánh Kinh : Cain vì
ghen tức đã giết em ruột
là Abilê ngoài cánh đồng
rồi tỉnh bơ về nhà, Đức Chúa mới
hỏi : "Em ngươi đâu ?", Cain trả lời : "Con
có phải là đứa giữ em
đâu ?". Đức Chúa Trời phán : "Máu nó đã kêu lên tới
Ta". Cain hết đường
chối quanh.
[Gian ác
và bất
công đã bắt đầu phát triển
sau khi ông bà
nguyên tổ phạm tội.]
"Đánh chết vợ
vì giận
con mèo", đây
là bi
kịch của một gia đình : chị N. và
người chồng sau (chồng trước đã mất vì tai nạn lao động) - Anh đi
nhậu về, bắt con mèo
chơi, nó chạy mất, anh la lên : "Đến con mèo cũng không
thèm chơi với tao", rồi quay sang mẹ con chị N. : "Mẹ
con mày cũng khinh dể tao", thế là gây sự, vô bếp
đập nồi niêu xoong chảo, chị vào ngăn cản, tiện cây
anh đập chị túi bụi không nương, cho tới khi chị gục
ngã, con vào can anh cũng giáng cho 1 đòn tét đầu … Hàng xóm láng giềng
tới đưa
chị đi bệnh viện Bình
Dương với nhiều vết thương trên đầu, gáy, lưng và đã
không qua khỏi. Kẻ thủ ác đã bị bắt giam
… (Hương Cầu - Báo Phụ Nữ ngày 21/4/2009).
[Ác ơi là
ác ! Ai sẽ giải được nỗi oan khiên cho chị N. ?] (phần
kết trang 57)
"Mỹ
phẩm giả, hậu quả thật" là tựa của một thông
tin về mỹ phẩm giả kèm theo là tấm ảnh khuôn mặt của
một phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi với những mảng
"đốm" đỏ cùng khắp. Với khuôn mặt này chắc
chẳng ai dám ra đường hay gặp gỡ bạn bè. Hậu quả của
một sự lường gạt trắng trợn, tiền mất tật mang (Nguyễn
Cẩm - Báo Phụ Nữ ngày 21/04/2009).
[Bất công
này ai sẽ phân xử ? Có thể kiện không ? Người ta vẫn
nói "chờ vạ thì má đã sưng", kiện
tụng khoản này thì cũng chỉ là "con kiến mà kiện
củ khoai" ! Đáng
thương thay những người dân vô tội.]
"Cảnh
sát giao thông hiểu nhầm biển báo" - là
bài của phóng viên K.T trên báo Thanh Niên ngày 22/4/2009 :
Trên quốc
lộ 1A qua địa
phận Bắc Ninh, biển báo tốc độ tối thiểu 60km và tối đa 80km đã bị CSGT hiểu
là quá 60km là vi phạm … Thế là thoải mái phạt dân !
Sự thật đã được
sáng tỏ và
"đích
thân ông phó Phòng
CSGT đã đứng
ra thừa nhận là
sai và xin lỗi dân". Biết bao tài xế đi
đúng luật lại bị phạt oan, cụ thể anh Tuấn Anh chạy
69km bị thổi phạt vì
quá tốc độ
- Trả lời báo chí, thượng tá Nguyễn Đức Tân, phó Phòng CSGT tỉnh Bắc
Ninh đã lên tiếng xin
lỗi người dân và cho biết những trường hợp bị phạt
oan, nếu còn giữ biên lai sẽ được
hoàn lại
tiền, nhưng lấy được tiền không phải dễ !
Bức biếm
họa của DAD ngay trang nhất vẽ 1 con đường vòng cung có
biển báo 60km (tối thiểu), 80km (tối đa),
một bàn
tay cảnh sát chỉ gậy kiểm soát vào đầu
xe du lịch, tài
xế há hốc mồm la trời. Phía bên phải xe có một hố
sâu những đồng
tiền lăn xuống với dòng
chữ : "Đã nộp về kho bạc
và phân cho các đơn
vị khác". Biếm họa đã
nói lên hết nỗi oan dân đen
phải chịu. Phạt oan đã
vậy, trả lại sao đây
?
Với những
người không còn
giữ biên bản khoản phạt này kể như "toi". Bây
giờ họ mới thắc mắc hỏi thủ tục để đòi tiền,
muốn làm thủ tục phải có biên bản, muốn xin lại biên
bản thì phải làm thủ tục, phải có xác minh …
[Điều đáng nói
là khi
người dân đến đòi tiền bị phạt oan, trước trụ sở
Phòng CSGT luôn treo biển "Bận họp, không tiếp khách",
nên không đòi được
tiền và
những thắc mắc của họ cũng không được
ai giải đáp.]
Luật sư
Nguyễn Đăng Quang cho rằng nếu xảy ra sự việc nêu trên, sẽ dẫn đến nhiều hệ
lụy và
rất phức tạp trong việc giải quyết quyền lợi người
dân, vì phải điều
tra thời điểm, số người bị phạt oan, ai chịu trách
nhiệm, tiền chi trả lấy từ ngân sách hay từ túi người
làm sai
? Nếu lấy từ ngân sách chiếu theo luật phải qua nhiều
thủ tục phức tạp.
Ông Nguyễn
Quang Hòa, Giám đốc
Kho bạc Nhà
nước tỉnh Bắc Ninh cho rằng : lấy ngân sách mà chi là
không đơn giản. Cũng theo ông Hòa, thông tư 89 của Bộ
Tài chánh hướng dẫn tiền phạt nộp kho bạc sẽ được
phân phối cho nhiều đơn vị, trong đó lực lượng Công
an được trích 70%, Thanh tra Giao thông 10%, Ban An toàn Giao
thông 10%, còn lại các lực lượng khác, như vậy nếu truy
thu để trả lại, thì các ngành này cũng phải nộp lại,
(nhưng liệu có ai đứng ra truy thu và có cơ quan nào nộp
lại không ?), khó khăn nhất là số tiền này đã được dùng mua sắm phương
tiện, thiết bị rồi …
Luật sư
Quang còn nói thêm : Nhà nước chỉ hoàn lại khoản tiền
mà người dân bị phạt, còn các thiệt hại khác do việc
xử sai thì không thể lấy ngân sách ra mà trả, ấy là
chưa kể trường hợp bị bấm lỗ bằng lái, tước giấy
phép lái xe thì sẽ giải quyết như thế nào đây ?
[Thật là
"sai 1 ly đi 1 dặm". Cứ ngồi mà tính thời gian
đi lại làm thủ tục, chờ đợi cho tới khi lấy được
tiền, tính thế nào về thiệt hại này ? Lại còn ngưng
trệ công ăn việc làm … sự mệt mỏi thể xác, căng thẳng
tinh thần, ảnh hưởng tới công việc và đời sống, thiệt
hại này ai bù ai trả ? Oan thì có thể giải oan, nhưng bất
công thì không thể bù do đó
còn "nợ"
mãi.]
Cũng trên
báo Thanh Niên ngày 22/04/2009, bài "Vụ chữa bách bệnh
bằng … chưởng" của Vũ Phương Thảo, thuốc của
"thầy" Tám có độc tính cao.
Cụ thể
có dùng cây vòi voi, theo bác sĩ Lê Thân - Bệnh viện Y học
Cổ truyền tỉnh Quảng Nam : nếu dùng cây vòi voi để sắc nước
uống như cách "thầy" Tám thì
cực kỳ nguy hiểm. Đây
là loại
cây mọc hoang ở nhiều nơi, có độc tính cao đối với
gan, gây đau bụng tiêu chảy, xuất huyết lan tỏa và có
thể gây ung thư !
[Một việc
làm tổn hại tới sức khỏe con người, tệ hơn nữa nguy
hiểm đến tính mạng, thì làm sao bồi thường ? Oan nghiệt
và bất công sẽ còn mãi.]
Báo Thanh
Niên 21/04/2009 : "Một công dân đòi bồi thường
1,8 tỉ đồng" (Hoàng Tuấn) :
Ông Nguyễn
Văn Tuấn sinh 1967, ngụ tại Suối Cát, Xuân Lộc, Đồng
Nai, làm đơn gửi TAND tỉnh Đồng Nai đòi bồi thường
oan sai trong thời gian 3 năm 6 tháng với số tiền 1,8 tỉ.
Trong quá trình làm ăn,
có vay mượn dẫn đến tranh chấp dân sự - Ngày 21/04/2004, Công
an Đồng
Nai khởi tố bắt giam ông Tuấn về hành
vi "lừa đảo,
chiếm đoạt tài
sản", đồng
thời kê
biên toàn bộ cơ sở kinh doanh xe gắn máy, làm mọi việc
buôn bán bị tê liệt. Ngày 20/04/2006, Tòa án Đồng
Nai tuyên
phạt 10 năm
tù giam,
nhưng trong phiên xử phúc thẩm TAND tối cao tại Tp.HCM tuyên
hủy án, đến 18/02/2009 Viện KSND tỉnh Đồng Nai đình chỉ
vụ án, đình chỉ điều tra bị
can vì
cho rằng "chỉ là tranh chấp dân sự". Trong hơn
1,8 tỉ đòi bồi thường, ông Tuấn cho biết có hơn 100
triệu đồng bồi thường danh dự do phải ngồi tù oan,
và 1,6 tỉ do 4 năm cơ sở bị kê biên !
[Lời bàn
: liệu 100 triệu có bồi thường cân xứng được danh dự
một con người, với tội danh "lừa đảo, chiếm đoạt
tài sản", cùng với những thiệt hại thể xác, tinh
thần trong 3 năm 6 tháng ngồi tù không ? Người ta thường
nói "Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại",
vậy 3 năm 6 tháng vị chi 1.275 ngày, thì bằng 1.275.000 năm ! Bạn nghĩ
sao về sự công bằng ?]
"Đâm
nhầm" là
một thông tin trên báo Công An 23/04/2009 - Chuyện xảy ra
ở thị xã Pleiku, giữa 2 nhóm thanh niên có chút mâu thuẫn
với nhau rồi cự cãi, ẩu đả,
một nhóm yếu thế rút lui nhưng sau đó thêm
"vũ khí, quân số", kéo lên quán Ấn Tượng gặp
mấy thanh niên đang ngồi uống cà phê, thế là nhóm này
kéo vào chất vấn, rồi đâm chém loạn xạ. Kết quả :
1 thanh niên gục ngã chết tại chỗ, 1 chết trên đường đi cấp
cứu, nghiệt ngã
thay 2 bạn trẻ này chỉ là khách cà phê, chẳng ân oán
với ai, cũng không hề biết băng
nhóm này
- Ngay hôm đó
những kẻ thủ ác đã
bị bắt và đang
chờ đối mặt với tòa
án. Thế nhưng giả như có "tử hình" kẻ ác thì
2 bạn trẻ này cũng không thể được
"bồi thường" sự sống ! Còn
bao nỗi đau
của cha mẹ, anh chị em, vợ con họ (nếu có) ! Còn một tương lai
đóng góp công sức xây dựng gia đình và xã hội ở phía
trước …
[Oan nghiệt
mãi mãi oan nghiệt không thể giải !]
"Mua 5
giạ gạo phải trả 9 công ruộng" - Đó
là bài
tường thuật vấn đề nhức nhối : vay lãi cắt cổ. Bài
của Gia Bách trên báo Thanh Niên ngày 25/04/2009 :
Những vụ
mùa thất bát khiến nông dân ở vùng U Minh lâm cảnh khốn
cùng. Lợi dụng tình thế, ông Trưởng ấp đứng ra bán
chịu gạo rồi tính lãi "trên trời". Tại ấp 12
xã Nguyễn Phích (U Minh, Cà Mau), bà Nguyễn Thị Xê kể :
"Năm
1999 tôi mua chịu của ông Dư Hoàng
Tuấn (Trưởng ấp 12) 5 giạ gạo và 1 bao phân giá gốc
khoảng 500.000 đồng, đến năm 2005 ông Tuấn đến báo tôi
đã thiếu 10,4 triệu rồi ra điều
kiện : nếu không có tiền trả thì
tiếp tục tính lãi, còn nếu giao 9 công đất
thì không
tính lãi nữa, chừng nào tôi có đủ
tiền trả thì
chuộc lại đất,
giờ gia đình
tôi không mảnh ruộng, phải chạy gạo từng bữa".
Anh Út con
bà Xê tiếp lời mẹ : "Đau
đớn là
khi gia đình tôi hỏi thuê
lại đất
của mình để làm ruộng trả nợ
thì ông Tuấn nói : phải đong
lúa mặt 20 giạ thì
mới cho thuê".
Không riêng
bà Xê, ấp 12 còn có 2 trường hợp mua gạo thiếu phải
trả đất cho ông Trưởng ấp. Trường hợp ông Lê Bu Gi,
ông mua thiếu của ông Tuấn 250.000 đồng tiền gạo. Sau
đó ông trả 5 giạ lúa, 50 đôi đũa và đào 1,5 công đất
nhưng cuối cùng vẫn còn nợ ông Tuấn 4 triệu đồng. Quá bức
xúc, ông Gi nhờ Chính quyền địa phương can thiệp thì được
ông Nguyễn Hoàng
Rắt, Chủ tịch UBND xã thờ ơ nói : "Vợ chồng ông
Tuấn có cho vay đó, nhưng cho vay làm ăn chứ có gì đâu ? Vay mà không trả người
ta giờ tính xù, giật hay gì ?". [Trước cảnh "người
bóc lột người" này, dân nghèo chỉ còn biết kêu Trời
!]
"70-90%
đàn
ông có vợ vẫn ăn
vụng" - Bài
điều tra của
L. Anh trên
báo Tuổi Trẻ ngày 18/04/2009.
"Thực
tế cuộc sống mới và đa
dạng khiến chuẩn mực xã
hội trở thành chiếc khuôn đã chật" - nhận định của bà Khuất Thu Hồng, đồng Viện trưởng
Viện Nghiên
cứu phát triển xã hội, và là người chủ trì hội thảo
quốc tế "Sự trong sáng và tình dục, mâu thuẫn giữa
chuẩn mực xã hội và thực tế", diễn ra tại Hà Nội
từ 16 đến
18/04/2009. Theo nghiên
cứu về hành vi tính dục ở nam giới : tỷ lệ nam giới đã
kết hôn có quan hệ tình dục ngoài hôn nhân có thể lên đến 70-90% …
bia, rượu là
tác nhân "đầu
mối", có tới 90% các ông tìm đến gái mãi dâm sau khi uống
rượu, bia. Liệu có bất công không khi các ông chồng không
bao giờ chấp nhận vợ có hành vi "bay bướm" dù
chỉ một chút thôi ?
[Lại bất
công, lại oan nghiệt - "Đau đớn thay phận đàn bà".]
"Đẫm
máu ở New York", bài của Đỗ Hùng trên báo Thanh Niên
ngày 05/04/2009 - Một vụ bắn giết kinh hoàng vừa xảy ra
tại thành phố Binghamton, bang New York (Mỹ).
Trưa ngày
03/04/2009, một sát thủ xuất hiện với khẩu súng trên
tay, bắn loạn xạ làm nhiều người chết, nhiều người
khác bị thương. 60 phút sau cảnh sát mới làm chủ hiện
trường, 1 người đàn ông nằm chết với 2 khẩu súng,
vai đeo túi đựng nhiều đạn và thêm 1 con dao trong người,
có mang căn cước với tên Jiverly Voong, 42 tuổi, nạn nhân
là những học viên một lớp dạy tiếng Anh cho dân nhập
cư từ nhiều quốc gia. Giấc mơ được sống và làm việc
trên đất Mỹ đã tan theo sau những loạt đạn
chết chóc, để lại nỗi đau cho biết bao gia đình, người thân
…
[Chuyện giết
chóc vô cớ, hàng loạt cũng xảy ra không hiếm tại Mỹ,
Đức và nhiều nước khác. Ai sẽ giải được nỗi oan
này ?]
Bài tường
thuật của Vũ Toàn trên báo Tuổi Trẻ ngày 10/11/2008, về
trường hợp vợ chồng anh Thái, ngụ tại thôn 4 Lý Bắc,
xã Thăng
Bình,
huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa.
Không ai ngờ
câu chuyện buồn "Cái đêm hôm ấy là đêm
gì ?" của nhà văn
quá cố Phùng
Gia Lộc viết năm
1983, từ 1 làng
nhỏ bên bờ sông Chu, xã Phú Yên, huyện Thọ Xuân, Thanh
Hóa - nay tái diễn tại 1 làng quê cũng thuộc tỉnh Thanh
Hóa.
Tháng 03/2003,
chị Nguyễn Thị Dương, 30 tuổi, vợ anh Mai Công Thái sinh
con thứ 3, ngay sau đó họ bị phạt 200kg thóc (quy thành
tiền là 500.000 đồng), theo quy định của UBND xã Thăng Bình, cộng với
số thuế 4 vụ (mỗi vụ góp 17 khoản thuế tại địa phương),
thì tổng
cộng nợ là 2.426.440 đồng.
Gia đình
anh Thái thuộc hộ nghèo chỉ có 1,3 sào ruộng, vụ nào được mùa thì có 3 tạ
thóc, mất mùa chỉ 1,2 tạ. Trong khi đó
1 vụ 6 tháng phải có 4,8 tạ mới đủ ăn, anh Thái phải
vào Nam
làm thợ hồ mới đủ
chi dùng
trong nhà, còn vợ anh Thái kể : "Cũng phải cố làm
trả dần chứ để
cán bộ bắc loa gọi tên
nhục lắm". Giấy xin trả nợ dần của gia đình
anh Thái không được
xã chấp
nhận, sau nhiều lần nghe loa nhắc tên gắt quá, chị Thái
lên xã nộp khoản thuế trước, còn tiền phạt sinh con
thứ 3 chờ chồng đem
tiền về trả, nhưng xã
không chịu bắt trả đủ.
Chị Dương nhớ lại : "Bất ngờ sáng 01/11/2004, tôi
đi chợ về thấy đoàn
cán bộ 13 người do ông Nguyễn Thanh Tùng, Phó Chủ tịch
xã (nay là Chủ tịch) làm Trưởng đoàn, ông Vũ Hữu Nghĩa
- Trưởng ban chính sách kiêm kế toán ngân sách xã (nay bị
kỷ luật do bị phát hiện chế độ
thương binh giả) dẫn đầu đoàn đứng chật 2
gian nhà
cấp 4. Ông Tùng tuyên bố : "Hôm nay chúng tôi đến tịch thu
tài sản",
chị Dương ôm con van lạy xin khất, ông Tùng gắt : "Không
được, hôm nay không dây dưa nữa, không có tiền nộp thì
lấy tài sản, trong nhà có gì thì thu cái đó".
Chị vội van xin rồi chạy xuống nội vay tiền, nhưng nội
cũng nghèo
chẳng có gì để
giúp, 30 phút sau chị về nhà
thấy cảnh tan hoang, TV trong buồng, con lợn nái trong chuồng
không còn nữa … "Tôi vội vào buồng tìm sợi dây
chuyền 3 chỉ vàng (kỷ vật duy nhất bố mẹ cho ngày cưới)
và 350.000 đồng để trong hộp dưới TV, nhưng cả 2 đã
biến mất".
Ngày 05/11/2008
(sau 4 năm),
ông Tùng
- Chủ tịch UBND xã Thăng
Bình tiếp
xúc với P.V báo Tuổi Trẻ đã thừa nhận :
"Trong quá trình cưỡng chế để thu nợ, đoàn công
tác của xã có một số sai sót …". Sau đó
chúng tôi được ông cán bộ Ủy ban mở tủ cho xem chiếc
TV 21 inch đang niêm
phong trong góc tủ. Sang nhà ông bảo vệ Ủy ban thấy con
lợn nái, người nhà ông bảo vệ cho biết : "Lợn nặng
khoảng 60kg, đã đẻ
8 lứa (mỗi năm 2 lứa), còn
mỗi lứa lợn mẹ đẻ
được bao nhiêu
con thì không nhớ rõ".
Ngày 06/11/2008,
làm việc với phóng viên báo Tuổi Trẻ, ông Trần Văn Tâm, Chủ
tịch UBND huyện Nông Cống thừa nhận : "Cách cưỡng
chế để thu nợ của UBND xã
Thăng
Bình đối với vợ
chồng anh Thái là
rất bậy bạ. Ngay sau đó
chúng tôi đã
kỷ luật và cảnh cáo ông Tùng và các cán bộ liên quan
… Sắp tới UBND xã Thăng
Bình sẽ
trả lại TV và con heo cho anh Thái, anh Thái có nghĩa vụ
trả nợ thuế cho xã, chưa đủ tiền thì trả dần".
Cũng tại
xã này còn vụ các đời
Chủ tịch đua nhau bán đất.
Ông Hoàng Sỹ Dần, 72
tuổi, nguyên cán bộ quân đội
ở xã
Thăng
Bình bức
xúc kể : "Thật khó hiểu nổi vì sao mỗi nhiệm kỳ
làm Chủ tịch xã Thăng
Bình,
là các ông ấy lần lượt xẻ đất bán vô tội vạ …
người dân kẻ nộp tiền vào kho bạc, người nộp cho Chủ
tịch UBND xã, người nộp cho cán bộ địa chính, họ nộp
đã 3 năm
nay nhưng vẫn không làm
bìa đỏ,
chưa được cắt đất …". Ông Đỗ Công Tiến, trú
tại thôn 9, đưa giấy thu tiền nói : "Tôi mua lô đất
80m2 giá 26 triệu, nộp tiền đã
3 năm
vẫn không có sổ đỏ, vì
huyện khẳng định
bán đất như vậy là
sai quy định".
Anh Ngọc Văn Triều, thôn 13 nêu
chuyện tương tự : "Tháng 7/2008, tôi nộp 52 triệu cho
Phòng Địa
chính xã,
mua 160m2, nay nghe nói xã gặp trục trặc phải chờ huyện
về giải quyết mới cấp đất".
Ông Lê
Xuân Ẩm, 70 tuổi, đau
xót không kém : "Nhà
tôi vay tiền nộp từ 2005 tới nay vẫn chưa biết đất
mình nằm ở đâu,
mới đây lên
hỏi, ông Tùng nói số tiền xã tiêu mất rồi, xã sẽ thu
khoản khác nộp huyện mới cho cắt đất".
Ông Tùng
thừa nhận : "Ông Lê Xuân Thám trong 10 năm
làm Chủ
tịch xã (1993-2003) có bán 166 suất đất
theo nghị quyết của Đảng ủy xã, đến nay số
hộ mua đất chưa làm
sổ đỏ.
Sau đó ông Thám làm
Bí thư, ông Mai Công Tuấn làm Chủ tịch UBND xã, bán 32
suất, số đất
này chưa
cấp cho dân trước khi ông Tuấn bị kỷ luật thì đã
bán tiếp 73 suất đất
nữa".
[Lời bàn : Ôi những oan
sai, những bất công này, những thiệt hại này ai sẽ giải đây ? Chúng ta
vẫn phê
phán chế độ
phong kiến xưa "cướp đêm
là trộm, cướp ngày là quan", những ông quan này là
gì đây
? Đúng là
"quan quyền bách hại con vô cớ, nhưng lòng này sợ
lời Chúa mà thôi" (Tv 119,161)]
"Hơn
56 lần đi kêu oan cho người, cho đất" - Báo Tuổi Trẻ
ngày 10/11/2008 :
Ông Dần
và anh Thái trở thành bạn thân từ những đêm khuya ra tỉnh
kêu oan. Cứ mỗi tháng 1 lần vào ngày 25 dương lịch, đôi
bạn này rời làng từ 24 giờ để đến tỉnh Thanh Hóa
bằng xe gắn máy lúc mờ sáng để xếp hàng lấy số vào
tốp đầu tiên. Ông Dần giải thích : "Nếu đi muộn
sẽ không đăng ký được
tốp đầu tiên,
và như thế khó lòng gặp được
lãnh đạo tỉnh trong
ngày hôm đó". Từ
năm 2005 đến nay hai người vay hàng
chục triệu đồng
để đi kêu
oan, ở tỉnh là 48 lần và hơn chục lần ở các cơ quan
khác tại Hà Nội, nhưng việc đâu vẫn đó.
[Ai thấu
được nỗi khổ của những công dân này !]
"Sau giải
oan, trai tráng thành bệnh tật" - Bài báo của Việt
Hùng (báo Tuổi Trẻ ngày 11/11/2008) :
Trần Minh
Hòa, 24 tuổi, trú phường Cẩm An, thành phố Hội An, tỉnh
Quảng Nam, từ một thanh niên khỏe mạnh, cột trụ chính
của gia đình, sau khi bị giam cầm oan ức 143 ngày, anh Hòa
phải chống gậy đi
lại. Anh Hòa được ông bà nội giao cho mảnh đất hương hỏa
547m2 cùng
căn
nhà sát
biển Cửa Đại
để hương khói phụng thờ tổ tiên.
Gia đình anh Hòa như
bao gia đình khác bám biển với con cá con tôm sinh sống
qua ngày. Năm
2000 con đường ven biển Cửa Đại được mở, nhiều resorts
được dựng lên.
Nhà anh Hòa bị ảnh hưởng, bức xúc nhất là chuyện vệ
sinh. Theo hồ sơ vụ án, sáng ngày 03/09/2007 anh Hòa cầm đơn đến phường
Cẩm An xin phép xây nhà
vệ sinh, diện tích khoảng 18m2 trên mảnh đất
gia đình
mình … Ông Phó Chủ tịch UBND phường Dương Văn Phu phê
: "Không đồng ý cho ông Hòa xây dựng hố xí như đơn
trình bày trên diện tích đất
chưa được Nhà
nước chấp thuận và đang bị cưỡng chế". Do hôm
trước nghỉ bù lễ, UBND không làm việc, anh Hòa đã
mua một số vật liệu và cho đào móng trước
với suy nghĩ : đất nhà mình, mình xây nhà vệ sinh có gì
sai phạm ! Sau đó
được cán bộ đến lập biên
bản xây dựng trái phép, biên bản chưa lập xong thì mảng
tường mới xây ngã đổ,
có 1 số cán bộ đứng đó bảo vệ hiện trường, anh Hòa từ trong nhà
chạy ra (tưởng tường bị đập), cầm dao rượt đuổi
mấy cán bộ đứng đó, sau đó anh vác dao vào nhà và không
chịu ký biên bản vi phạm. Công an đưa
anh Hòa
về phường rồi 2 ngày sau Công an thị xã Hòa An khởi tố
vụ án và bị can, bắt tạm giam anh Hòa. Viện KSND Hội
An truy tố anh Hòa tội chống người thi hành công vụ. Thời
gian bị tạm giam, anh Hòa bị sốt và được
điều trị tại bệnh viện Hội An. Ngày
22/01/2008 Viện KSND Hội An tiếp tục ký lệnh tạm giam thêm
20 ngày nữa, tính từ 24/04/2008. Cùng ngày TAND Hội An ký
quyết định
hủy bỏ biện pháp tạm giam, anh Hòa được đưa từ
trại tạm giam Công an Hội An về nhà
sau 143 ngày bị tạm giam, với đôi
chân cử động khó nhọc.
Sau 2 lần
trả hồ sơ yêu
cầu điều
tra bổ sung, ngày
21/03/2008, TAND Hội An đưa
vụ án ra xét xử và
kết luận : "Bị cáo bức xúc rượt đuổi những người
làm không đúng pháp luật, chưa đến mức độ phải truy
cứu trách nhiệm hình sự, mà chỉ cần xử lý bằng biện
pháp hành chính cũng thỏa đáng".
Tòa tuyên
bố anh Hòa không phạm tội. Về việc bị giam giữ 143 ngày,
cơ quan thẩm quyền phải có trách nhiệm khôi phục danh
dự, quyền lợi và ích lợi hợp pháp của anh Hòa theo quy định của pháp
luật. Viện KSND Hội An kháng nghị, TAND tỉnh Quảng Nam
mở phiên
tòa phúc thẩm ngày 18/06/2008, bác kháng nghị và giữ nguyên
án sơ thẩm.
Hơn 4 tháng
từ khi có bản án phúc thẩm đến nay, không một tổ chức
hay cá nhân nào đến thăm hỏi, nói lời xin lỗi. Rời nhà
giam, người anh Hòa co quắp xanh xao, đi
hết bệnh viện này
tới bệnh viện khác, từ Đà Nẵng vào tới
Tp.HCM chữa chạy. Bố mẹ anh Hòa già yếu bệnh tật, từ
ngày anh Hòa bị bắt giam, ông bà kiệt lực, chỉ còn sống
nhờ bà con giúp đỡ.
Ông cho biết : "Từ ngày
Hòa bị vào vòng lao lý, cả gia đình cũng lao theo
xuống vực thẳm khánh kiệt".
Do có đề nghị kháng
nghị giám đốc thẩm, phải chờ kết quả sau cùng, hành trình đi đòi lại công lý
của gia đình anh Hòa vẫn
còn gian nan.
Theo điều 287 bộ
luật tố tụng hình
sự, trong trường hợp này việc kháng nghị được tiến
hành trong thời hạn 1 năm kể từ ngày bản án có hiệu
lực. Khi nào có kết quả, các cơ quan có liên quan mới
có trách nhiệm tiến hành các công việc tiếp theo để
giải quyết cho anh Hòa !
["Chờ được vạ thì chẳng còn má để mà sưng" ! Oan
ơi là oan !]
Bài của
Thanh Dũng : "Bán cá … tử thần", trên báo Thanh
Niên ngày 24/04/2009.
Cá nóc là
loài chứa nhiều độc chất, nhiều thông tin về những
vụ tử vong vì ăn
cá nóc đã được đăng
tải. Theo Bộ Y tế, tại Việt Nam đã
phát hiện được
4 họ cá nóc, 12 giống và
66 loài. Độc
tố chứa nhiều nhất ở gan, trứng … mỗi người chỉ
cần ăn 10gr cá nóc là
có thể tử vong ; ban đầu
nạn nhân sẽ cảm thấy tê
môi và đầu
lưỡi, sau đó đến tay chân … đi đứng loạng choạng,
nôn mửa dữ dội, khó thở, hôn mê
rồi hô hấp ngưng trệ, nạn nhân tử vong sau 1,5-8 giờ,
nếu không kịp thời cứu chữa.
Thế mà vì
lợi nhuận, cá nóc tươi, khô vẫn được tung ra thị trường.
Từ đầu tháng 2 tới cuối tháng 4/2009, các cơ quan chức
năng đã thu hồi được
35 tấn cá nóc cả tươi lẫn khô : Ngày
21/04/09 khi đột
xuất kiểm tra 4 xe tải chở cá, công an huyện Châu Thành và cảnh sát
môi trường tỉnh Kiên Giang đã phát hiện 18 tấn cá nóc
xanh lưng gù, loài cực độc ; Ngày 26/02/09 khi kiểm tra điểm
chế biến cá khô ở đường Đinh Tiên Hoàng, Rạch Giá,
đoàn kiểm tra phát hiện 200kg cá nóc phơi chung với các
cá khác … Làm việc với các cơ quan chức năng, ông Huy
khai nhận từ ngày 22-23/03/09, ông đã thu gom 12 tấn cá nóc
tươi từ các tàu đánh cá đem về sơ chế bán lại cho
các đại lý và cơ sở chế biến cá khô. Trước khi bị
tịch thu, ông đã tung ra thị trường 4 tấn cá nóc phơi
khô.
[Nếu cứ
tính 10gr cá nóc tiêu 1 mạng người, thì chỉ riêng vài
con số vừa kê khai trên, 50 tấn có khả năng
giết người vô tội là
5 triệu người. Ai xử cho nỗi oan và thiệt hại này ? Phạt
hành chánh vài chục triệu nhằm nhò gì ? Và số tiền này
có tới được
gia đình
những người thiệt mạng không ?]
Báo Thanh
Niên 23/04/2009 có bài "Điều tra viên và Thẩm phán bắt
tay nhận hối lộ" của phóng viên Đức Hòa :
Ngày 22/04/2009,
Cục CSĐT
tội phạm về tham nhũng (C37) Bộ Công an có kết luận điều
tra đề nghị Viện KSND tối cao truy tố bị can Vũ Ngọc
Sơn - Điều tra viên
Công an tỉnh Quảng Ninh, và bị can Nguyễn Ngọc Chính -
Giám đốc
Công ty Luật Chính Tâm về 2 tội : "làm
môi giới hối lộ" và "lừa đảo
chiếm đoạt tài
sản". C37 cũng đề
nghị truy tố : bị can Hà
Công Tuấn - nguyên Thẩm phán TAND tỉnh Quảng Ninh về tội
"nhận hối lộ" ; bị can Trần Thị Ngọc Tú - nhân
viên Công ty Luật Chính Tâm về tội "môi giới hối
lộ".
Theo kết
luận điều
tra, cuối tháng 04/2008, tổ công tác Bộ đội Biên phòng Quảng
Ninh phối hợp với Công an tỉnh Quảng Ninh bắt quả tang
Lý Chính Trung (quốc tịch Trung Quốc) đang
vận chuyển hơn 7.000 viên
thuốc giảm béo đưa
vào Việt
Nam tiêu thụ. Vụ án được
trao cho điều tra viên
Vũ Ngọc Sơn thụ lý.
Trong quá
trình làm việc, Sơn và những nhân vật trên đã móc nối
với nhau đòi 300 triệu, rồi
thêm 200 triệu ngoài tiền dịch vụ của Công ty Chính Tâm, để trả tự
do cho Chí Trung, gia đình
bức xúc tố cáo. Sáng ngày 20/09/2008, khi Tuấn và Sơn đang
nhận 200 triệu của vợ nạn nhân thì bị công an bắt quả
tang.
[Lời bàn
: theo nguyên tắc phòng dịch, 1 trường hợp phát hiện dịch
thì có ít nhất 10 trường hợp chưa phát hiện được.
Ở đây phát hiện được trường hợp này, chắc chắn
còn bao nhiêu trường hợp khác trót lọt !
Bộ phim "Chạy
án" được giới chuyên môn đánh giá cao và trao giải
thưởng, khán giả cũng chú ý theo dõi và tán thưởng. Cán
cân công lý mà bị bẻ cong như vậy thì dân còn đặt niềm tin
vào đâu nữa ? Hai
chữ Công Lý dường như không thể tìm được ở cõi trần đầy bụi bặm
này !]
Những năm gần đây
báo chí đăng nhiều vụ tòa
án xử oan sai rồi phải xin lỗi, thương lượng hay bồi
thường. Có cả những trường hợp tuyên án tử hình một
hai lượt rồi tới cơ quan tối cao hủy án trả tự do !
Lại xin lỗi và thương lượng, bồi thường. Công lý ở đâu ! Câu hỏi
chưa có lời đáp.
Báo Thanh
Niên 02/05/2009 đăng bản tin
: "Hoàng
gia Hà Lan bị ám sát hụt" :
Giữa cuộc
diễu hành rất đông
dân chúng mừng Nữ hoàng,
1 chiếc xe màu đen
do tài
xế sát thủ Karst Tates 38 tuổi, lái tốc độ
cao đâm xầm vào đám đông, tính
vượt lên đâm vào xe Hoàng gia,
nhưng nó đã dừng lại trước cột đèn, tài xế sát thủ
được lôi ra bị thương nặng, được các bác sĩ cứu
chữa nhưng không qua khỏi, anh tắt thở ít giờ sau đó
do chấn thương não. Vụ án khép lại vì sát thủ đã
chết nhưng hậu quả thật tai hại : 6 người chết, trong
đó có 1 trẻ em và 12 người bị thương nặng.
[Ai trả lại
được 6 mạng người này ? Ai đền được thiệt hại do
anh gây ra về sức khỏe thể xác, về vật chất và nhất
là nỗi đau tinh thần cho gia đình và những người thân
yêu của các nạn nhân ? Ảnh hưởng xấu này có khi còn
gây tai hại cho mấy thế hệ tiếp theo nữa, nơi những
đứa con mất cha mất mẹ, những người vợ mất chồng,
những người chồng mất vợ, những người đang khỏe mạnh
bỗng dưng mang tật nguyền … Ai có thể đong đếm được
tai hại do một hành động điên cuồng của một tên sát
thủ ? Công lý ở đâu
? Anh ta chết, những người vô tội, không thù
không oán với anh cũng đã chết, không lẽ
huề cả làng, người chết hết chuyện à ?]
Báo Phụ
Nữ ngày 31/03/2009 và nhiều báo khác liên tiếp đưa tin
về các phiên tòa xử Khmer Đỏ
- kẻ tội đồ của "cánh đồng chết" :
Tên Kaing Guek Eav
thường gọi là Duch, cai ngục khét tiếng của nhà tù S21
(nguyên là 1 trường trung học), nơi đây gần 18.000 người
Campuchia nam nữ, già trẻ, lớn bé đã bị Duch chỉ huy cho
tra tấn dã man và sát hại với những cực hình : mổ bụng,
trấn nước, đốt cháy, đập đầu, móc treo, kềm kẹp,
… đủ mọi thứ hình khổ dã man nhất trên trần đời. Gần 18.000
sọ người còn được xếp đầy
các phòng
của nhà tù S21 làm chứng tích tội ác của Duch và tay chân
thuộc hạ.
Nếu nói
tới Khmer Đỏ
trong những năm cai trị (1975-1979) thì
phải kể tới tội diệt chủng chống đồng
bào ruột
thịt của mình : 1,8 triệu người bị giết với đủ mọi
hình khổ dã man nhất, phải nói là "địa
ngục trần gian", không thua gì
thời Đức
quốc xã.
[Thế mà
Tòa án quốc tế ở Nam Vang tốn cả hàng trăm
triệu dollars xét xử Duch hồi tháng 02/2009 chưa đưa ra được
phán quyết cuối cùng,
báo chí dự đoán
án nặng nhất dành
cho Duch cũng chỉ là tù chung thân (an dưỡng tới cuối đời),
vì Campuchia không có án tử hình, mà giả như có tử hình,
liệu có đền
cân xứng tội ác đối với 18.000 sinh mạng và
18.000 gia đình nạn nhân không
? Cuối cùng thì Duch cũng già và cũng chết, vậy là huề
cả làng à ? Cả tập đoàn 5, 6 thủ lãnh
Khmer Đỏ,
sát hại 1,8 triệu đồng bào
mình, kẻ đã chết, người
còn sống nay mai ra tòa, cùng lắm chung thân, rồi chết thế
là hết chuyện, liệu có bất công nào lớn hơn bất công
này ? Liệu có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này ? Có oan
nghiệt nào lớn hơn oan nghiệt này không ?
Cao hơn 1
bậc, xa hơn 1 bậc, có thể nói tới tột đỉnh cái ác
là thế chiến II (1939-1945) do tập đoàn Đức quốc xã mà
Hitler lãnh đạo,
đã cướp
đi 67 triệu sinh mạng trên nhiều nước. Chưa kể hàng trăm
triệu người bị thương tật có khi suốt đời, hàng tỷ
tỷ dollars về thiệt hại cơ sở vật chất và bao nhiêu
hậu quả tai hại khác kéo dài mãi tới nay và nhiều thế
hệ sau nữa. Nguyên nước Do Thái mất 6 triệu người chết
trong các trại tập trung, đúng là : "địa ngục trần
gian", những cảnh kinh khủng tại các trại tập trung
của Đức Quốc xã được
diễn tả trong. cuốn tiểu thuyết "Giờ thứ 25"
(XB 1949 của C.V Gheorghiu, nhà
văn
Rumani gốc Pháp 1916-1991) chỉ nói lên
phần nào mà thôi.
Tại đất nước Liên Xô 23 triệu
người đã chết với muôn vàn đau
thương thiệt hại khác. Cuối cùng
Hitler cùng vợ mới cưới tự sát trong căn hầm trú ẩn
khi bại trận tại Berlin. Người chết hết chuyện, vụ
án không ai xét xử (có xử là xử 1 số tay chân còn sống
sót, thay hình đổi
dạng sống chui lủi đâu đó một thời gian rồi bị phát
hiện). Giả như Hitler còn
sống bị bắt và đem
ra xử với tội danh nặng nhất là
tử hình với hình thức độc
dữ nhất mà
cách đây
hơn 100 năm, vua quan Việt Nam đã
áp dụng để
"trừng trị" người theo đạo Gia-tô (hơn 100 ngàn người Công
giáo đã bị giết) là bá đao
hay tùng
xẻo, hoặc với hình khổ ghê gớm nhất mà Philatô đã
xử Chúa Giêsu là đóng
đinh vào
thập giá … thì liệu vài ba giờ quằn quại đau đớn …
có đủ để đền 67 triệu mạng người chết thảm và hàng trăm triệu người
thương tật, thiệt hại nhà
cửa, của cải, tài sản vật chất hàng tỷ tỷ dollars,
chưa kể thiệt hại tinh thần không thể cân đo đong đếm
không ? Ai sẽ giải nỗi oan nghiệt này ?]
Báo Thanh
Niên 09/05/2009 có bài "Bãi bỏ 340 loại phí, lệ phí"
của N. Trần Tâm :
Ngày 08/05/09
tại Tp.HCM, Bộ Tài Chính phối hợp Đại
sứ quán Hàn
Quốc đã tổ chức buổi đối thoại và phổ biến chính
sách thuế, hải quan mới, … Theo Thứ trưởng Bộ Tài Chính
Đỗ Hoàng Anh Tuấn, trong những năm qua, Bộ đã bãi bỏ
340 loại phí, lệ phí do các cơ quan trung ương và địa
phương ban hành không đúng quy định.
[Lời bàn
: 340 loại phí, lệ phí không đúng quy định, đã thu trong
những năm
qua, nay bãi
bỏ liệu số tiền thu đó
có được trả lại cho các doanh nhiệp không ? Có được
tính thêm
trượt giá không ? Thủ tục có phiền hà không ? Lẽ ra
khi thu, người ta phải tới nơi nộp thì khi trả phải tới
tận nơi giao, kể cả vốn lẫn lãi mới công bình ! Liệu điều này có thể xảy
ra không ? Những văn
bản ban hành
không đúng
quy định, liệu có gây ra hiệu ứng bất công không ? Người
ra quy định sai có chịu trách nhiệm không ? Câu trả lời
dành cho
người đọc.]
Cứ bình
tĩnh đặt
tay trên
trán mà điểm
lại lịch sử cổ kim, từ nỗi oan Abilê
cho đến
nỗi oan Nguyễn Trãi
(vụ án Lệ Chi Viên), từ nỗi đau
của thế chiến thứ I, thứ II cho đến nỗi oan nghiệt
của biến cố 11/9/2001 (với gần 4.000 người chết trong
một khoảng khắc), từ nỗi oan của những cuộc đánh bom
tự sát đến nỗi oan của những phụ huynh mất những đứa
con duy nhất trong vụ động đất Tứ Xuyên
(hàng chục ngàn người chết, trong đó có hàng ngàn trẻ
em đang ở trường học), do xây trường chất lượng kém
mà họ đã mítting dâng kiến nghị đòi truy cứu trách
nhiệm (VTC9, chương trình 7 giờ sáng ngày 05/05/2009).
Xâu chuỗi
lại các nỗi oan nỗi khổ biết bao nhiêu người phải chịu
từ xưa tới nay, và sẽ còn mãi tới ngày tận cùng vụ
trụ và thế giới, chúng ta có những nhận định sau đây
:
1.Các nỗi
oan nỗi khổ cứ mỗi ngày
mỗi cao ngút trời không thể nào đong
đếm được, nhà
Phật tóm kết trong câu : "Đời
là bể
khổ".
2.Các nỗi
oan nỗi khổ phần lớn đều
do con người gây ra cho mình
và cho nhau. Ngạn ngữ La-tinh có câu "Homo homini lupus"
- nghĩa là "người là chó sói lẫn cho nhau". Nhiều
nỗi khổ ta cho rằng tại trời, tại thiên nhiên, tại số
phận, … Xét cho cùng cũng tại con người cả.
Phá sạch
rừng thì chịu hậu quả là lũ quét. Các nhà máy công nghiệp
thải khí độc,
khí gây hiệu ứng nhà
kính làm biến đổi
môi trường, sinh bão
tố, lũ lụt. Rác thải ngập trời, nước thải các nhà
máy, … làm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm không khí, ô
nhiễm nguồn nước, sinh trăm nghìn thứ bệnh tật cho con
người. Trẻ em bị đần độn, bị tật nguyền từ khi
mới sinh … thường do hóa chất độc hại trong môi trường
sống, cũng có khi do bố mẹ nghiện ngập, chơi bời để
lại "gia tài" cho con cái. Ngày nay báo chí nói nhiều
tới nhân tai hơn thiên tai, mà kể cả thiên tai cực lớn
như sóng thần, động đất, núi lửa phun trào, … cũng
có thể có nguyên do từ sự khai thác quá mức dầu hỏa
và nước ngầm, lòng đất
bị rỗng nên
phải chuyển động.
Tóm lại, mọi tai họa xảy ra cho loài
người và muôn vật đều có cội nguồn sâu xa từ tội
ban đầu của con người nguyên thủy như Kinh Thánh nói :
"Bởi một người mà tội đã xâm nhập vào trần gian,
mà bởi tội thì có (mọi xáo trộn và) sự chết" -
(Thánh Kinh Tân Ước, thư Roma đoạn 5 câu 12).
3.Trả lại
cho con người sự công bằng tuyệt đối, đền bù mọi
sự oan sai, đau khổ là chuyện không thể thực hiện nơi
trần gian này.
4.Sự công
bình là nỗi khát khao cháy bỏng, là nhu cầu thực sự của
mọi người qua mọi thời đại và ở mọi nơi. Mở đầu
tuyên ngôn độc lập của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ và của
Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa, là lời quả quyết : "Tất
cả mọi người đều sinh ra bình đẳng,
Tạo Hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm
được trong những quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu
hạnh phúc" (sống trong yêu thương, công lý và bình
an).
5.Theo định luật tâm
lý xã
hội : cái gì là nhu cầu phổ quát của mọi người, mọi
nơi, mọi thời đại thì cái đó
phải có. Thí dụ muôn loài
sinh vật có chung nhu cầu thở, thì trong thực tế phải
có khí để
đáp ứng. Có nhu cầu nạp năng lượng để bảo tồn sự
sống và
phát triển thì thực tế phải có đồ
ăn để đáp ứng. Có nhu cầu khát thì
thực tế phải có nước để đáp ứng.
Vậy nhu cầu
đói khát công lý, chắc chắn phải có công lý tuyệt đối để đáp
ứng. Nhưng trên
cõi đời
này không
tìm đâu
ra công lý tuyệt đối, thỏa đáng thì
chắc chắn phải có, ở đời
sau nếu không có thì
tất cả cuộc sống đầy
bất công ở trần gian này
là điều
phi lý , không thể chấp nhận được (như những oan sai đã trình bày ở
trên), và như vậy loài người không còn cái cao quý nhất
mà Tạo Hóa ban cho, là nhân phẩm, mà bị hạ xuống ngang
tầm thú vật, vì thế giới loài vật không có ý niệm
về tự do, phẩm giá, trách nhiệm, công bằng, … ở đây mọi loài sống theo bản
năng
: cá lớn nuốt cá bé, hổ dữ xé chiên
lành, mạnh được
yếu thua …
Để củng
cố cho niềm tin có một thế giới công minh chính trực,
chúng ta thấy cách chung nhân loại đã
bày tỏ qua những châm ngôn, tục ngữ đầy
khôn ngoan :
"Thiện
giả thiện báo, ác giả ác báo" - Ở đời này làm sao có chuyện
"ân đền
oán trả" sòng
phẳng, vậy thì phải chờ kiếp sau.
"Chủng
qua đắc
qua, chủng đậu đắc đậu, thiên
võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu" - Công lý ở đời này kiểu "con
lạc đà chui qua lỗ kim"
một cách dễ dàng thì câu nói trên vô nghĩa !
"Đèn
trời soi xét" hay "Ông trời có mắt" - tức
là có Đấng
xét xử phân minh, thưởng phạt công bình.
Trong bộ phim "ĐẤT
VÀ NGƯỜI"
được đánh giá cao, có một chi tiết đáng lưu ý : anh
em ông Hàm, ông Thủ có một âm mưu thâm độc, tàn nhẫn
để vu oan cho ông Phúc (người yêu cũ của bà Son, vợ ông
Hàm). Ông Hàm bắt bà Son phải thực hiện, bà khóc lóc
van lạy ông : "Ác quá, trời có mắt, tôi không làm
được đâu".
Lòng người
khao khát công lý là vậy, lý trí con người tìm hiểu, lý
luận biết chắc phải có như vậy, nhưng chưa tìm đâu ra một tiếng
nói quyết định, dứt khoát, rõ
ràng trừ đức
tin Ki Tô giáo.
Quả vậy,
Kinh Thánh đã
mở cho chúng ta viễn ảnh đời
sau :
"Tới
bao giờ các ngươi còn
xử án bất công, hay còn thiên vị phường gian ác ? Hãy
bênh quyền lợi kẻ mồ côi, người hèn mọn, minh oan cho
người khốn khổ, kẻ bần cùng. Giải phóng ai hèn mọn,
ai nghèo túng, cứu khỏi nanh vuốt bọn ác nhân. Tâu Thượng
Đế, xin Ngài đứng dậy mà xét xử địa cầu, vì chính
Ngài làm chủ muôn dân" (Thánh Vịnh 82).
"Tội
chúng con Chúa bày ra trước trước mặt, lỗi thầm kín
Thánh Nhan đều soi tỏ" (Tv 90,8).
"Lạy
Chúa là Chúa Trời trả báo. Lạy Chúa Trời trả báo xin
Ngài quang lâm. Đấng xét xử địa cầu xin đứng dậy,
trả cho lũ kiêu căng xứng việc chúng làm, (quân gian ác)
chúng giết quả phụ, giết khách ngoại kiều, tàn sát cả
cô nhi. Chúng bảo rằng Chúa đâu có thấy … Hãy lưu tâm
này quân đần độn nhất trên đời, bao giờ mới nên khôn
hỡi đồ ngu xuẩn ? Đấng từng gắn đôi tai há lại không
nghe được ? Đấng nặn thành cặp mắt chẳng lẽ không
thấy gì ? Đấng
sửa trị muôn dân lẽ nào
không trừng phạt ? Lẽ nào Chúa liên minh với bọn thẩm
phán ác ôn, bọn gieo tai rắc họa chẳng kể chi luật pháp,
lên án tử cho người vô tội ? Tội của chúng Người đổ
trên đầu chúng. Người tiêu diệt chúng vì điều
dữ chúng làm. Đức Chúa là Thiên Chúa của
ta sẽ tiêu diệt chúng. Công lý rồi ra sẽ trở lại pháp đình.
Mọi tâm hồn chính trực sẽ tuân theo" (Tv 94).
Vấn đề là bao giờ thì Chúa
xét xử ? Kinh Thánh trả lời đó
là ngày
tận thế.
Các khoa học
gia cũng đồng
ý với Kinh Thánh về ngày
tận thế. Họ tính ra mỗi 1 phút qua đi,
mặt trời phải tiêu
thụ 400 triệu tấn khí helium để
giữ được ngọn lửa và
sức nóng hàng triệu độ
như hiện nay. Như vậy một số tỷ năm nữa nguồn khí
helium sẽ cạn kiệt và
mặt trời sẽ chết, như biết bao nhiêu mặt trời khác
trong vũ trụ đã chết. Mặt trời chết kéo theo cái chết
của trái đất
và muôn
vật trên nó, đó
là ngày
tận thế theo khoa thiên văn
học.
Còn Kinh Thánh ? Thưa
rất rõ ràng :
"Vậy
mà Thiên Chúa đã nhắm mắt bỏ
qua những thời người ta không nhận biết Ngài. Bây giờ
Ngài truyền cho người ta rằng : mọi người ở mọi nơi
phải sám hối. Vì Ngài đã ấn định một ngày để
xét xử thiên
hạ theo công lý, nhờ một người mà Ngài đã chỉ định (là Đức
Giêsu) để bảo đảm
điều ấy với mọi người, Thiên
Chúa đã làm cho Vị này
sống lại từ cõi chết" (sách Tông Đồ
Công Vụ đoạn 17, câu 31).
"Ngay
sau những ngày
gian nan ấy thì mặt trời sẽ tối tăm,
mặt trăng không còn
chiếu sáng, các ngôi sao từ trời sa xuống, chín tầng trời
bị lay chuyển, bấy giờ dấu hiệu Con Người sẽ xuất
hiện trên trời, bấy giờ mọi chi tộc trên mặt đất
sẽ đấm ngực và sẽ thấy Con Người rất uy nghi vinh hiển
ngự giá mây trời mà đến. Người sẽ sai các thiên sứ
của Người thổi loa vang dậy, tập họp những kẻ được
Người tuyển chọn từ bốn phương, từ chân trời này
tới chân trời kia" (Kinh Thánh Tân Ước, Tin Mừng Mátthêu
đoạn 24, câu 29 đến 31).
Một vấn
đề khác cũng là một chân lý nảy sinh từ cuộc phán xét
chí công này, đó
là sự
kiện người chết sống lại. Thoạt nghe như chuyện không
tưởng, phi lý là đàng khác.
Thánh Phaolô
tới Athêna - thủ đô
Hy Lạp, giảng cho các triết gia và
dân chúng ở đó
về Thiên
Chúa tạo thành vũ trụ và chính Ngài cho kẻ chết sống
lại : "Vừa nghe nói đến
người chết sống lại, kẻ thì
nhạo cười, kẻ thì nói : vấn đề
ấy để khi khác chúng tôi sẽ nghe ông. Thế là ông Phaolô bỏ
họ mà đi"
(sách Tông đồ Công vụ đoạn 17, câu 32-33).
Người
Hy Lạp thời xưa không tin, không chấp nhận. Ngày nay đại đa sống
dân chúng cũng không tin, không chấp nhận chân lý : kẻ
chết sống lại, vì
những lý do sau đây
:
a).Thực
tế ngày
nay chẳng ai thấy kẻ chết sống lại. Mỗi ngày 24 tiếng
qua đi,
trên thế
giới có 300.000 người chết, chỉ thấy đem chôn, đem thiêu
… chưa thấy ai sống lại cả.
b).Không thể
chứng minh bằng khoa học được : Con người ngoài phần
tinh thần thì thể xác là vật chất, là tổng hợp các
nguyên tố vật chất theo 1 tỷ lệ và 1 quy trình nào đó khi sống,
tới khi chết xác bị phân hủy, tổng hợp nguyên tố bị phá
vỡ, các nguyên tố lại trở về với "đồng
đội" của nó. Không gì
có thể tổng hợp các nguyên tố đó
lại thành
một thân xác sống động
được.
Thế nhưng
trong nhân loại hiện nay hơn 6 tỷ người, thì
có khoảng 3 tỷ người tin và quyết chắc sẽ có ngày tận
thế, thân xác cát bụi sẽ được tập hợp và sống lại
thực sự. Họ vẫn đọc mỗi ngày : "Tôi tin xác loài
người ngày sau sống lại. Tôi tin hằng sống vậy - Amen".
Lý do :
1.Nếu người
ta tin có Đấng Tạo Hóa quyền năng, tuyệt đối, bởi không
mà tác tạo muôn loài như câu mở đầu của bộ Thánh Kinh
quả quyết : "Tự ban đầu Thiên Chúa đã tạo thành
trời và đất"
(sách Sáng Thế đoạn 1, câu 1 : dĩ nhiên
phải hiểu trời và đất
là kiểu
nói tổng quát bao gồm mọi sự, mọi loài trong vũ trụ
này), thì người ta cũng phải tin Ngài sẽ dùng quyền năng
mà làm cho kẻ chết sống lại.
"Tất
cả những ai thấy Người Con và tin vào Người Con thì được sống
muôn đời, và
tôi sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết" (Kinh Thánh
Tân Ước, Tin Mừng Gioan đoạn 6, câu 40).
"Điều
không thể có đối với loài người thì trở thành có thể đối với Thiên Chúa : Đối với Thiên Chúa không có
gì là không thể làm được"
(Kinh Thánh Tân Ước, Tân Ước Luca đoạn 1, câu 37).
2.Lý trí
chúng ta suy luận.
Chúng ta
đã chứng
minh ở trên về nhu cầu bức xúc đòi hỏi một cuộc
xét xử công bằng : "Nợ 1 đồng
xu cũng phải trả, cho 1 bát nước lã
cũng được
tính công". Mọi người phải được hưởng một chế
độ công bình
tuyệt đối,
đến nỗi ngay những kẻ bị phạt cũng cảm nhận được
lẽ công bình
: Điều
đó xứng với những gì
mình làm. Không còn cảm thấy bị oan ức hay oán hận vì
bị xử bất công.
Nếu chúng
ta tin và quyết chắc thế giới đó
có, để cuộc đời không thành
vô lý và phi lý, thì chúng ta phải tin và chấp nhận sự
kiện sống lại đúng
như lời Kinh Thánh. Vì
con người có thể xác và linh hồn. Hai yếu tố gắn bó
chặt chẽ với nhau trong suốt quãng đời
từ khi tượng hình
trong dạ mẹ cho đến
khi trút hơi thở cuối cùng.
Tất cả những điều
lành làm được đều
có hồn và
xác tham gia, tất cả những điều
ác thực hiện cũng đều có hồn và
xác tham gia : Hồn dùng tài năng
của mình
là trí khôn lên kế hoạch, tìm phương tiện, dùng ý chí
tự do để
quyết định chọn lựa và
thúc đẩy
thân xác thi hành
- Cho nên khi chịu xét xử tối hậu thì phải xét xử cả
hồn lẫn xác, khi thưởng công cũng phải thưởng cả hồn
lẫn xác, và khi phạt tội cũng phạt cả hồn lẫn xác
- Nếu chỉ thưởng phạt một bên thôi (hồn hoặc xác),
thì lại rơi vào tình trạng bất công và đại
bất công nữa, đây là điều phi lý
không thể chấp nhận được.
Cho nên với những suy
nghĩ vẩn vơ của tôi, tôi vững tin và luôn trông đợi
:
Một cuộc
xét xử chí công "sơ nhi bất lậu".
Một thế
giới công bằng tuyệt đối.
Một cuộc
sống lại rất ngoạn mục.
Và một kiếp
sống vĩnh hằng trong hạnh phúc tuyệt đối cho cả hồn
lẫn xác.
Đó chính
là "trời mới đất mới, nơi công lý ngự trị"
(Kh 21,1).
"Này đây TA (Đấng
xét xử) sắp đến và
sẽ trả lại cho mọi người xứng với những việc họ
đã làm" (Kh 22,12).
Chỉ có thế
tôi mới hết thắc mắc, mới có thể bình tĩnh chấp nhận
kiếp sống đọa
đầy này.
Lời Tâm
Niệm (*)
Lạy Đấng thiêng liêng tối cao,
Lạy Đấng Tạo Hóa,
Lạy Đấng
Tuyệt Đối,
Lạy Thượng
Đế,
Lạy Ông
Trời,
Chúng con
đây là
những thụ tạo đứng
trên muôn
vật trong vũ trụ. Chúng con đã được
Ngài tạo
dựng nên giống hình ảnh của Ngài là Thiên Chúa, vì chúng
con có trí nhớ, có trí tuệ, có ý muốn, có tự do.
Chúng con
luôn thao thức trước những vấn đề :
1.
Bởi đâu có vũ trụ này ?
2.
Bởi đâu có bản thân chúng con ?
3.
Đâu là mục đích của cuộc đời ?
4.
Chết rồi sẽ đi về đâu ?
5.
Làm điều thiện, ai sẽ thưởng công cho ?
6.
Làm điều ác, ai sẽ phạt tội ?
7.
Ai sẽ thỏa mãn khát vọng hạnh phúc tuyệt đối của
chúng con ?
Chúng con
muốn đi tìm
chân lý, tìm ý nghĩa đích
thực cho cuộc đời. Xin Ngài
soi trí mở lòng cho chúng con, để
chúng con được tìm
thấy Ngài, và được
niềm vui gọi Ngài
là Cha, như hơn 2 tỷ Kitô hữu trên thế giới - Amen.
"Tiến
hóa bách ngũ thập niên,
Cãi tranh
bùng nổ như điên như rồ.
Thêm vài
suy nghĩ vẩn vơ,
Nhận hay
không nhận, tự do mỗi người".
Ghi Chú : (*) Lời của Tiến sĩ Phan Như Ngọc
____________________________________________________
Tân
Bình, ngày 09/05/2009
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Tân Sa Châu SàiGòn ngày 25.09.2010.
. Xin vui lòng ghi rõ nguồn Newvietart.com khi trích đăng lại.
|