Chụp
ảnh với tôi là một sự ham thích, nếu không muốn
nói là đam mê. Được một tấm ảnh đẹp
(từ bố cục, ánh sáng và tính nghệ thuật),
người chụp sẽ “sướng âm ỉ” suốt một thời
gian dài. Chụp ảnh còn có chức năng giữ lại
được những nơi chốn mình từng bước đến, sống cùng,
nhất là những thời khắc của thiên nhiên, của trời đất…Đi
đêm có ngày gặp ma! Tôi chụp ảnh thì không gặp ma nhưng
đã từng gặp những chuyện “tức mình” không bao giờ
quên được!
Năm
199…thế kỷ trước, khi về Huế, lang thang với
chiếc máy ảnh trong tay, gặp chuyện “bực mình”, suýt
đánh nhau! Chiếc Canon QL19 cổ lỗ sĩ, ống kính normal thật
khó khăn để chụp đủ mặt tiền điện Thái Hòa, tôi
phải lui gần hết phần sân trước điện, đứng chếch
về phía Tây bắc, nguyên mặt tiền điện và một phần
chái phía Tây lọt vào khung ngắm, sướng quá! Tôi chuẩn
bị bấm máy thì phát hiện ra một chiếc Honda dream đang
đậu trước điện từ hồi nào. Lúc tôi đang cố xoay xở
để di chuyển một chiếc xe đang khóa cổ ra khỏi “tầm
ngắm”, thì ông chủ xe phát hiện. Tôi suýt no đòn vì
“xúc phạm đến chiếc xe quý tộc” của ông ta. Tôi cố
phân trần, tỏ lòng “hối hận ra mặt” mới được ông
ấy vẫn không quan tâm đến “nguyện vọng” của mình
mà tha thứ. Báo hại, tôi phải chuyển về góc sân phía
Đông, tấm hình không vừa ý một cạnh bị ngược sáng,
tối mù! Hình như ngày ấy, có một cơ quan văn hóa của
thành phố Huế nằm trong thành nội, và ông chủ chiếc
xe Dream là một quan chức…! Bây giờ nhắc lại chuyện
cũ, tôi vẫn chưa quên “mối thù” lão ấy!
Tôi
có thói quen hay chụp ảnh hoa Đà Lạt, nhất là “Hoa
ngoài công viên” (vì vào công viên phải mua vé, mà người
Đà Lạt rất ngại mua vé để xem hoa Đà Lạt!).
Những
bông hoa dại như hoa bướm, ngũ sắc, thạch thảo, bìm bìm…cho
đến hoa su su Cầu Đất, hoa mướp Nam Ban, Hoa Café Lâm Hà…Tôi
bấm tuốt! Dĩ nhiên, tôi không thể bỏ qua những loài hoa
tạo nên hương sắc Đà Lạt : Dã Quỳ, Mimosa, Phương tím…và
hoa đào.
Dã
quỳ là một loài hoa “báo nắng”. Cuối mùa mưa,
khi thấy mầu vàng rực từ trên lưng chừng đồi (nhất
là núi Voi, khi đứng ở Định An nhìn lên), là
biết thời điểm của Dã quỳ. Hết mưa, Mimosa mới bắt
đầu cho nụ và ra hoa, còn phượng tím chỉ nở rộ vào
những ngày đầu xuân.
Riêng Mai anh đào, chỉ nở vào khoảng
từ tết Tây đến tết Ta. Không có một thời điểm nào
cố định cho Mai anh đào vì nó phụ thuộc vào khí hậu
thời tiết Đà Lạt, có năm Mai anh đào nở từ giữa tháng
12 dương lịch, có năm hoa nở vào những ngày cận tết.
Dù
nở sớm hay muộn, Mai anh đào luôn luôn là biểu
trưng của Đà Lạt mùa xuân. Hãy đưa một chút
kiến trúc Đà Lạt như nhà hàng thủy tạ,
tháp chuông trường Cao đẳng sư phạm, Nhà thờ Con gà…
hay một chi tiết thiên nhiên đặc thù của Đà Lạt như
hồ Xuân Hương, Thác Cam Ly, Prenn..vào tấm ảnh (cho dù chỉ
làm hậu cảnh) Mai anh đào là ta thấy ngay mùa xuân Đà
Lạt ngay.
Cũng
như mọi năm, tôi luôn vát máy đi chụp ảnh
Mai anh đào khi vào vụ. Đầu tháng chạp, Những cây
Mai anh đào còn trơ trụi, chẳng thấy được một
chồi non, một nụ hoa! Thầm lo không biết năm nay Mai
anh đào có ra hoa hay không! Khoảng 23 tháng chạp, hoa
nở rộ khắp thành phố. Nghĩ, hóa ra hoa “lén” nở,
không cho mình biết! Ngày 25 tháng chạp, tôi vát máy đi
chụp hoa. Đoạn đường hồ Xuân Hương bên phía đồi Cù
có nhiều cây Mai anh đào, nhưng cành “thẳng như mía”.
Tôi dừng lại chỗ một cây có hoa nhiều nhất mà hậu
cảnh là tháp chuông trường Cao Đẳng sư phạm (một di
tích kiến trúc đã được nhà nước công nhận), thì gặp
chuyện “tức mình!”. Khi đưa máy lên để chọn góc bấm,
tôi mới phát hiện trên một cành Mai anh Đào nhiều hoa
nhất đang có một bao nylon to đang dính tòn ten! Cũng may,
tôi được một chị công nhân vệ sinh cho tôi mượn cái
xẻng để leo lên, khều cái bao “nylon tức mình” ấy
xuống!
Sáng
26 tháng chạp vừa qua, tôi vát máy sang bên kia bờ hồ
để chụp Mai anh đào. Đây là một đoạn đường
rất “đắc” cho dân chụp hình nghệ thuật vì
dọc theo bờ hồ từ Cầu Ông Đạo đến nhà hàng Thủy
Tạ có một dãy những cây Mai anh đào thuộc loại đẹp
nhất Đà Lạt, vì có hậu cảnh là hồ Xuân Hương và nhà
hàng Thủy tạ. Một số cây lớn tuổi không còn nữa, một
số cây mới được mang đến trồng thì “thẳng như mía!”.
Để đứa cháu giữ xe, tôi vát máy đi dọc đoạn đường
để tìm cây đẹp. Tôi lại gặp phải chuyện “tức mình”
vì trên tất cả những cột đèn đều được treo “phướng!”.
Có tấm quảng cáo cho “hội hoa xuân 2011”, có tấm là
khẩu hiệu “Mừng Đảng Mừng Xuân!”. Mà, làm sao chụp
được Mai anh đào không “dính” cột đèn, trong khi cột
đèn nào cũng tòn ten, phất phới…Trong khi đó, người
chụp hình chỉ muốn chụp Mai anh đào! Thầm nghĩ, có bao
giờ “ông Văn Hóa” để ý đến một chi tiết này không?
Hoa
đào Đà Lạt, nhất là Mai anh đào đẹp lăm! Nó là
một chi tiết “gây nhớ” cho những người Đà Lạt khi
xa thành phố mình, nó là một hình ảnh cho những người
tứ xứ muốn được nhìn, được thấy… chí ít trong album
cuộc đời mình có một tấm ảnh Đà Lạt mùa xuân! Trước
đây đã có người muốn trồng Mai anh đào tập trung thành
rừng, thành vườn…để làm nơi dân địa phương tìm đến
thư giãn, khách du lịch đến chiêm ngưỡng trong những “Tour
hoa đào Đà lạt”. Vậy mà, tức quá!
Tết,
tôi huyên thuyên về chuyện chụp ảnh, và chia xẻ với
mọi người vài “chuyện nhỏ”, nhưng là chuyện “tức
mình” của một anh chàng cầm máy. Có ai bảo đây là một
“sự tức mình lảng xẹt” thì tôi cũng xin cuối đầu
mà nhận vậy.
Đà Lạt, Mồng Một Tết Kỷ
Mão
___________________________
Ảnh của Đào Hữu Thức
ĐÀO HỮU THỨC
© Tác giả giữ bản quyền.
. Đăng ngày 07.02.2011 theo nguyên bản của tác gỉa gởi từ Đà Lạt .
. Xin vui lòng ghi rõ nguồn Newvietart.com khi trích đăng lại .